Cảnh 2: Uống cùng bạn hiền – trà là câu chuyện
Uống với bạn hiền không chỉ để nói, là để nghe nhau rõ hơn. Chén trà đặt giữa bàn như chiếc nhịp gõ: mỗi lần rót là một lần lòng người dịu xuống, lời nói chậm lại, câu chuyện sâu thêm.
Một chén – hai người – một câu chuyện.
Bắt đầu rất nhỏ: đặt ấm giữa bàn, sắp chén ngay ngắn. Rót nước đầu thật nhẹ, mời nhau như lời chào. Vị đầu có thể hơi chát, nhưng chính sự thẳng thắn ấy mở lối cho niềm tin.
Nước đầu: mở lòng – một lời chào, một sự khởi đầu.
Nước hai: đi vào chuyện – hương vị cân bằng, cũng là lúc lời thật xuất hiện.
Nước ba trở đi: đọng lại – chuyện đã ấm, trà cũng êm, đôi khi khoảng lặng quý hơn mọi lời khuyên.
Bày ấm chén gọn gàng, để trật tự ngoài nâng đỡ sự tử tế trong.
Rót chậm, đổi tay khi mời – một dáng rót đẹp khiến người đối diện tự khép nép mà tôn trọng nhau.
Dành mười giây im lặng sau ngụm đầu – để hương dẫn lối, để người kia có khoảng thở trước khi nói thật.
Tái ngộ lâu ngày: Oolong thuần (Bạch Diệp Long) – êm, đằm, hợp chuyện kể lại và cùng nhau tha thứ.
Gặp lần đầu: Oolong sữa – hương làm quen, lưu luyến dịu hiền như một lời mở đầu ấm áp.
Công việc: Oolong Tứ Quý – vị chát đầu dịu, hậu ngọt dài, giúp đầu óc tỉnh táo mà vẫn giữ lòng mềm.
Chiều mưa, chuyện dài: Đông Phương Mỹ Nhân (hồng trà) – ấm thân, ấm lòng người.
Hạt sen sấy, vỏ quýt khô, mơ dẻo, bánh đậu xanh… nhẹ mà đậm tình, giữ miệng sạch vị, không át hương trà.
Tránh đồ quá béo/ngọt – để câu chuyện còn “thở”.
Sơ Ngộ: oolong Sữa – cho lần đầu gặp.
Tri Âm: Bạch Diệp Long – cho người hiểu mình.
Tương Phùng: Đông Phương Mỹ Nhân – cho cuộc gặp đã chờ lâu.
Trà là câu chuyện, vì người ngồi đối diện là câu chuyện. Và đôi khi, điều ta cần không phải là câu trả lời, mà là một ấm nước nóng và một người chịu ngồi lại.
_______________________
Trà Trí Việt – Hương Vị Của Đất Trời
Thêm bình luận