Bài 4: Uống trong lễ – trà là nghi thức
Không phải để giải khát, cũng chẳng để thưởng thức hương vị – mà để tạo nên một khoảnh khắc có trật tự, có lòng, có tĩnh.
Là cách con người nói với nhau bằng sự lắng đọng – chứ không bằng âm thanh.
Là khi đôi tay rót chén đầu tiên cũng chính là lời chào, lời tri ân, lời chúc phúc.
Trong làn khói trà mờ ảo, thời gian như ngưng lại để lòng người kịp soi vào bên trong.
Ở đó, ta thấy bóng dáng tổ tiên, cha mẹ, thầy cô, bằng hữu – và chính mình, trong sự tiếp nối của đời sống.
Nhưng người hiểu trà biết rằng – hình thức ấy chính là cách giữ hồn.
Mỗi chén trà dâng lên là một nhịp cầu nối giữa người và người, giữa hôm nay và muôn đời trước.
Chỉ một động tác cúi đầu, nâng chén, mà chứa đựng cả đạo lý: khiêm cung, tôn trọng và bình tâm.
Không cần lời khấn, không cần khuôn vàng thước ngọc – chỉ cần một ấm trà nóng và trái tim đang yên.
Những chén trà được rót ra không còn là nước, mà là lời mời của tĩnh lặng:
“Xin cùng nhau ngồi lại, để uống một chén – không vì vị, mà vì đạo.”
Tĩnh – Kính – Sạch – Đúng – Hòa.
Bàn gọn, tay chậm, chén đều, lòng yên – để mỗi cử chỉ trở thành một phần của sự kính trọng.
Hạt sen, bánh đậu, mơ dẻo, vỏ quýt khô.
Tránh đồ quá ngọt hay béo – để hương trà còn chỗ thở, và câu chuyện còn chỗ ngân.
Bạn lo phần ý nghĩa, để Trí Việt lo phần nghi thức.
sưởi ấm không khí, làm rõ câu chuyện, hay khép lại bằng một mối duyên lành?
_______________
Trà Trí Việt – Hương Vị Của Đất Trời
Thêm bình luận